Review phim The Terminal 2004 | Phi Trường

The Terminal 2004 | Phi Trường – Chắc chắn bạn sẽ không tin. Có một người Bỉ sống ở sân bay Pháp mười tám năm. Anh không biết tiếng Pháp không có một xu dính túi. Vì thế những trải nghiệm của anh thực sự vô cùng kì lạ. Quay thành một bộ phim cũng không có ai tin. Cho nên đạo diễn đã rút ngắn thời gian từ mười tám năm thành chín tháng. Bộ phim bắt đầu. Victor vốn là một người có thể diện. Một lần đến Pháp du lịch. Nhưng sau khi xuống máy bay đột nhiên người kiểm soát thông báo với anh. Quốc gia của anh vừa tuyên bố diệt vong trong vài tiếng trước. Vì thế hộ chiếu của anh hiện tại không có hiệu lực không thể nhập cảnh được. Đồng thời anh cũng không thể quay về nữ bởi vì hộ chiếu và tiền mặt đều không được chấp nhận. Cách duy nhất chính là ở lại sân bay chờ giải quyết.

Vì thế đã đưa cho anh một sấp tiền. Tưởng rằng đuổi anh đi mua sắm. Đến khi nhìn thấy tin tức đất nước của mình đang loạn chiến trên TV. Cuối cùng anh mới hiểu ra mình thật sự đã trở thành con ghẻ của thế giới. Tìm một chỗ ngồi đếm gia sản của mình. Phía sau có một cô gái không kéo được va li. Victor liền tốt bụng giúp đỡ. Rắc rối hơn là có người đi nhanh qua khiến tiền của anh rơi xuống đất. Nhân viên quét dọn tưởng là rác nên đã thu nhặt. Muốn tìm nhân viên quét dọn để đòi lại.

Ông ấy anh không hẹn trước không thể lục tìm vật dụng của tôi đến tối không có chỗ ngủ thì không ổn suy nghĩ một hồi anh tháo những chiếc ghế ra sau đó xếp hai hàng ghế lại với nhau như vậy có thể yên tâm ngủ ngon rồi ngày hôm sau nhìn thấy một người mặc đồ ngủ đang nghênh ngang đi trong sảnh lớn không sai người đó chính là anh tắm giặt ở trong nhà vệ sinh sau đó dùng đồ ăn vặt trước đây chưa ăn hết làm thành bánh nghĩ phải nghĩ cách để cảnh sát bắt người này lại vì thế họ đã vạch ra một cái bẫy anh nói vớictor mười hai giờ chiều sẽ có một cửa thay người gác. Đến lúc đó anh có thể bỏ trốn. Nếu như thật sự dám đi.

Vậy thì cảnh sát sẽ có lý do để bắt anh lại. Đã đến giờ Victor đứng trước cửa do dự hồi lâu. Cuối cùng anh vẫn từ bỏ. Một khuôn mặt lớn xuất hiện trên camera. Anh nói anh phải đợi đến khi được Quang Minh chính đại rời đi. Sau đó anh đứng vô công rồi nghề ở đại sảnh. Một tiếp viên hàng không bị rơi giày. Victor liền đưa một tờ phiếu mua hàng của cửa hàng giày cho cô. Đến giờ ăn trưa nhìn thấy phần ăn của người khác trên bàn. Anh bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ. May mà có một chị gái đi qua sau đó anh nhìn thấy chị gái đó đẩy xe đẩy về có thể kiếm tiền. Đây không phải cơ hội kiếm tiền sao. Anh bắt đầu tìm xe đẩy khắp nơi.

Sau đó đẩy về kiếm vài đồng. Như vậy không phải đã giải quyết xong bữa trưa sao. Ăn cơm xong anh lại tiếp tục đẩy xe. Nếu như gặp trúng xe có đồ. Bất luận là người hay là hành lý. Anh liền bất chấp đổ ra. Như vậy xe là của anh rồi. Qua thời gian lao động mệt nhọc. Đồ ăn cũng ngày càng nhiều. Nhưng rất nhanh đã lọt vào mắt của đích sai ơn. Đây là một trường hợp có thật. Trong người không còn xu dính túi bất đồng ngôn ngữ. Sao có thể sống ở một đất nước khác mười tám năm chứ. Mỗi ngày anh đều đi đẩy xe đẩy ở sân bay để đuổi lấy tiền. Sau đó dùng tiền xu mua cơm. Khi rảnh rỗi lại học tiếng Anh qua truyền hình. Buổi tối lại mượn sách về tiếp tục học. Rất nhanh anh đã có thể giao tiếp thành thạo với nhân viên hải quan.

Nhưng người này đã bị để đuổi Victor ông đã sắp xếp người chuyên phụ trách xử lý xe đẩy. Lần này xong rồi anh lại đành dùng đồ ăn vặt làm bánh thế nhưng đến tối một chàng thanh niên đem đến cho anh một phần cơm. Chàng trai đó nói tôi thấy anh có mối quan hệ rất tốt với cô nhân viên hải quan. Anh giúp tôi theo đuổi cô ấy tôi mua cơm cho anh. Victor nghe thấy liền vui mừng. Hễ rảnh là anh lại đến tìm hiểu sở thích của cô nhân viên hải đi mua cơm cho như đã hứa. Thấy năng lực sinh tồn của quá mạnh. Vẫn phải tiếp tục nghĩ cách. Gọi anh đến văn phòng. Nói với anh chỉ cần bây giờ anh nói anh không muốn về đất nước của mình.

Vậy thì nước Mỹ có thể sẽ thu nhận và giúp đỡ anh. Nhưng có đánh chết Victor cũng không chịu nói. Vì thế anh lại tiếp tục quay về sống ở sảnh sân bay. Để tiếp tục kiếm thu nhập. Victor bắt đầu đi tìm việc ở sân bay. Không sai chẳng ai chịu nhận một người không có chứng minh thư làm việc cả. Buổi tối thực sự quá nhàm chán. Victor phát hiện trong đường hầm của sân bay có một chỗ chưa thu xong. Đây là nghề cũ của anh ấy. Cuối cùng cũng có nơi để phô diễn tài năng rồi. Làm việc bận rộn hết cả một đêm.

Sáng hôm sau nhà thầu đến làm. Victor vội vàng xin lỗi và cầu xin đừng báo cảnh sát. Anh sẽ lập tức rời đi. Nhưng nhà thầu lại nói anh không được đi. Công trình mấy tháng của chúng tôi anh đã làm xong trong một tối. Anh hãy đi làm theo tôi đi. Lần này Victor đã có một công việc chân chính. Lâu dần anh đã kết bạn được với nhân viên quét dọn còn cả bảo vệ của sân bay. Tiền bình thường kiếm được anh đều tích góp lại bởi vì đã đem lòng yêu tiếp viên hàng không đánh rơi giày vừa hay cũng lục đục tình cảm với một người đàn ông giàu có. Cuối cùng cũng nhận được khoản tiền lương đầu tiên. Anh định mời ăn cơm.

Nhưng lại đúng lúc nhận được tin nhắn của tên nhà giàu kia. Buổi hẹn này lại toan rồi. Mỗi ngày đều dùng camera quan sát nhất cử nhất động của hôm đó biết được tiền thù lao mỗi tiếng của là mười chín đô. Cuối cùng cũng không chịu được nữa. Nó còn cao hơn cả tiền lương của ông ấy. Ông ta gọi điện thoại cho cục cảnh sát. Hi vọng họ lập tức bắt lý do gì cũng được. Đúng lúc này hải quan kiểm tra được một người theo thuốc nhập cảnh. Không ai có thể nghe hiểu được lời của người này nói cảm thấy ngôn ngữ này rất giống với Victor. Liền đưa anh đến thử phiên dịch. Quả nhiên Victor có thể hiểu được. Hóa ra thuốc này dùng để cứu mạng người nhà của anh ấy. Nhưng không có đơn thuốc nên buộc phải bị thu hồi. Sau khi sống ở sân bay vài tháng Victor đã nắm rõ quy định của sân bay trong lòng bàn tay. Anh nghĩ giúp anh ta một cách. Người này bởi vì đem theo thuốc phi pháp nhập cảnh nên bị hải quan Mỹ bắt lại. Victor nắm rõ quy định nên đã nghĩ ra một chủ ý.

Anh nói số thuốc này đều là thuốc động vật. Như vậy thì số thuốc này là hợp pháp rồi thế nhưng điều này cũng khiến càng căm hận anh hơn. Cách làm này của anh rất nhanh đã lan truyền trong nội bộ nhân viên. Trong một đêm đã trở thành anh hùng của tất cả nhân viên. Biết được rằng sẽ hạ cánh ở sân bay này. Liền đi tút tát một lượt. Tự cổ vũ mình trong gương. Trong lòng nghĩ lần này nhất định phải thành công. Vừa đến cửa sân bay liền dùng xe điện éo cô rẽ sang. Sau đó ông ta nói phía trước đường trơn mời đi đường khác. Sau đó đội trưởng đội bảo vệ quay xe một cái. Ngã vào lòng anh mời cùng ăn tối. Sân thượng được biến thành một nhà hàng riêng tư sang trọng. Ba người bạn hợp thành nhóm tạo bầu không khí. Cuối cùng buổi hẹn ngọt ngào mong ước bấy lâu cũng thành hiện thực.

Sáng hôm sau tỉnh dậy ánh nắng ấm áp chiếu lên mặt anh. Những người bạn đem đến cho anh một tin tốt. Trận chiến đã kết thúc. Bây giờ Victor có thể về nhà. Lúc này Armelia cũng biết được rằng Victor đến Mỹ là để hoàn thành di nguyện của cha. Amalia đưa cho anh một tờ chứng thực tạm thời. Nhưng Amalia vẫn phải rời đi. Cuối cùng cô đã lựa chọn vật chất. Giấy chứng thực của Victor còn thiếu chữ ký của vì thế anh đành phải đi tìm kẻ thù không đôi trời chung. Thế nhưng phải kìm nén cơn tức mấy tháng. Đương nhiên không chịu kí. Mà yêu cầu lập tức về nước. Nếu như anh miễn cưỡng muốn vào New York. Vậy thì sẽ đuổi việc toàn bộ những người bạn của anh. Từ bỏ ý định vào New York. Anh định sẽ lập tức về nước. Gặp ông ta ông tức giận nói. Cậu tưởng rằng tôi thích công việc này sao.

Cậu là kẻ hèn nhát. Tôi không sợ họ đuổi việc tôi. Vẫn ngồi đợi ở cửa lên máy bay. Sau đó đột nhiên người của sân bay nháo nhào chạy về một hướng. Chạy qua phát hiện. Ta dùng thân mình chặn lại. Ông ấy đang chạy về phía máy bay. Trong giây phút nguy hiểm máy bay đã phanh lại. Tất cả mọi người đều thả vào một tiếng. Nhưng ông ta bị cảnh sát bắt đi. Ông vì khiến rũ bỏ trách nhiệm trong lòng. Đã dùng cách này để chủ động từ bỏ công việc. Victor đi về hướng lối ra. Nhân viên của sân bay đều đến tiễn anh. Thông báo cho bảo vệ chặn ở lối ra. Victor đi đến cửa bảo vệ cảnh cáo anh. Đây là cửa vào New York. Bây giờ anh buộc phải quay lại. Victor nhục chí nhưng không muốn gây phiền phước cho bạn mình. Anh lặng lẽ quay người lại định ngoan ngoãn trở về nước.

Lúc này anh bảo vệ đột nhiên khoác áo khoác của mình lên người Victor và nói bên ngoài lạnh lắm. Anh cần chiếc áo này đến bốc khói đầu. Sau khi bất lực đuổi theo thì Victor đã lên xe rời đi. Bộ phim đến đây là kết thúc. Nhân vật nguyên mẫu là người Bỉ. Đã sinh sống ở sân bay nước Pháp mười tám năm. Đã trả anh ấy hai trăm năm mươi nghìn đô la Mỹ tiền bản quyền. Để chuyển thành phim. Để nâng cao độ tin cậy. Không thể không rút ngắn thời gian mười tám năm thành chín tháng.

Trong thời gian mười tám năm anh chỉ ra khỏi sân bay hai lần. Một lần là năm một chín chín chín tòa án Paris đã bất lực. Để anh có được giấy phép cư trú hợp pháp nhưng anh lại từ chối ý cóc của tòa án. Hơn nữa còn quay lại bay tiếp tục mưu sinh. Sau đó trả anh tiền bản quyền. Nhưng anh cũng không rời đi. Cho đến năm hai nghìn linh sáu bị bệnh nặng anh mới đến bệnh viện điều trị. Như vậy mới khiến anh ấy hoàn toàn rời khỏi sân bay đầy vấn vương này. 

We will be happy to hear your thoughts

Leave a reply